Văn mẫu 6 - Môt số bài văn miêu tả

Văn mẫu 6 - Môt số bài văn miêu tả

 Tả dòng sông.

 Nơi em đang sống có biết bao cảnh đẹp mà chác hẳn mỗi người khi xa quê ai cũng luôn nhớ.Nhưng có lẽ in đậm trong em nhất đó là hình ảnh con sông quê hương.

 Em không biết dòng sông bắt nguồn từ đâu, khi chảy qua làng em nó uốn khúc quanh co giữa làng rồi chạy dài bất tận về phía chân trời xa.Lòng sông sâu và khá rộng, chỗ rộng nhất của con sông khi chảy qua làng em khoảng 300- 400m.Dọc 2 bên bờ sông là những hàng tre xanh cao vút soi bóng xuống làn nước trong xanh.

Buổi sáng khi những tia nắng ban mai đan trên những ngọn tre rồi chiếu xuống mặt sông, mặt sông lại cuộn lên những lớp sóng nhỏ lăn tăn xô mãi vào bờ khiến cho buổi sớm mai tĩnh lặng lao xao những âm thanh chào ngày mới.Lúc này cũng là lúc mọi người làng em ra sông gánh nước, tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau râm ran cả 1 vùng.Trên màu xanh biếc của nước sông nổi lên vài chiếc thuyền con thả lưới tất cả đều hối hả, khẩn trương với mong muôn dược nặng mẻ lưới. Em thấy dòng sông mới hiền hoà và ấm áp làm sao.

Chiều chiều khi ánh hoàng hôn vừa tắt, vài tia nắng cuối ngày còn lại rọi trên mặt sông tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.Buổi tối, khi ông trăng tròn vành vạnh vắt qua ngọn tre làng, soi bóng xuống dòng sông lấp lánh thì mặt nước gợn sóng lung linh, dòng sông như được dát 1 lớp bạc óng ánh.Lúc này chúng em ra sông ngồi hóng mát và vui chơi thật là thú vị.trong cái yên lặng của không gian em như nghe được tiếng thì thầm nói chuyện của hàng tre, tiếng vỗ nhẹ của từng đợt sóng xô bờ.Em cảm thấy tâm hồn mình trở nên thanh thản, thoải mái hơn sau những giờ học tập căng thẳng.

Làm sao em quên được những trưa hè nóng bức, em cùng các ban túm năm tụm ba lại tắm sông.Dòng nước mát lạnh, trong xanh xua đi hết sự mệt mỏi, nóng bức.Tiếng đùa giỡn, tiếng đập nước vang dội cả 1 khúc sông.Và có lẽ vì thế mà dòng sông gắn bó với em chăng? Mỗi khi vui, khi buồn em đều tâm sự cùng sông, dòng sông như là một người bạn thân của em vậy.

Con sông hiền hoà, thân thiết là vậy mà gặp những ngày nước lũ thì nó trở nên dữ dội vô cùng.Nó mang một dòng nước đỏ màu phù sa và ngầu đỏ, từng con sóng cuồn cuộn như muôn nhấn chìm tất cả.Trên bờ những ngọn tre oằn cả thân mình như muốn giục dòng nước chảy nhanh hơn để khỏi ngập lụt làng xóm.Sau mỗi đợt như vây ruộng đồng lại được bồi đắp phù sa, lúa sớm trổ đòng, cây cối thêm xanh hơn.

 

doc 5 trang Người đăng thu10 Lượt xem 976Lượt tải 0 Download
Bạn đang xem tài liệu "Văn mẫu 6 - Môt số bài văn miêu tả", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
 Môt số bài văn miêu tả của học sinh 
 Tả dòng sông.
 Nơi em đang sống có biết bao cảnh đẹp mà chác hẳn mỗi người khi xa quê ai cũng luôn nhớ.Nhưng có lẽ in đậm trong em nhất đó là hình ảnh con sông quê hương.
 Em không biết dòng sông bắt nguồn từ đâu, khi chảy qua làng em nó uốn khúc quanh co giữa làng rồi chạy dài bất tận về phía chân trời xa.Lòng sông sâu và khá rộng, chỗ rộng nhất của con sông khi chảy qua làng em khoảng 300- 400m.Dọc 2 bên bờ sông là những hàng tre xanh cao vút soi bóng xuống làn nước trong xanh.
Buổi sáng khi những tia nắng ban mai đan trên những ngọn tre rồi chiếu xuống mặt sông, mặt sông lại cuộn lên những lớp sóng nhỏ lăn tăn xô mãi vào bờ khiến cho buổi sớm mai tĩnh lặng lao xao những âm thanh chào ngày mới.Lúc này cũng là lúc mọi người làng em ra sông gánh nước, tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau râm ran cả 1 vùng.Trên màu xanh biếc của nước sông nổi lên vài chiếc thuyền con thả lưới tất cả đều hối hả, khẩn trương với mong muôn dược nặng mẻ lưới. Em thấy dòng sông mới hiền hoà và ấm áp làm sao.
Chiều chiều khi ánh hoàng hôn vừa tắt, vài tia nắng cuối ngày còn lại rọi trên mặt sông tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.Buổi tối, khi ông trăng tròn vành vạnh vắt qua ngọn tre làng, soi bóng xuống dòng sông lấp lánh thì mặt nước gợn sóng lung linh, dòng sông như được dát 1 lớp bạc óng ánh.Lúc này chúng em ra sông ngồi hóng mát và vui chơi thật là thú vị.trong cái yên lặng của không gian em như nghe được tiếng thì thầm nói chuyện của hàng tre, tiếng vỗ nhẹ của từng đợt sóng xô bờ.Em cảm thấy tâm hồn mình trở nên thanh thản, thoải mái hơn sau những giờ học tập căng thẳng.
Làm sao em quên được những trưa hè nóng bức, em cùng các ban túm năm tụm ba lại tắm sông.Dòng nước mát lạnh, trong xanh xua đi hết sự mệt mỏi, nóng bức.Tiếng đùa giỡn, tiếng đập nước vang dội cả 1 khúc sông.Và có lẽ vì thế mà dòng sông gắn bó với em chăng? Mỗi khi vui, khi buồn em đều tâm sự cùng sông, dòng sông như là một người bạn thân của em vậy.
Con sông hiền hoà, thân thiết là vậy mà gặp những ngày nước lũ thì nó trở nên dữ dội vô cùng.Nó mang một dòng nước đỏ màu phù sa và ngầu đỏ, từng con sóng cuồn cuộn như muôn nhấn chìm tất cả.Trên bờ những ngọn tre oằn cả thân mình như muốn giục dòng nước chảy nhanh hơn để khỏi ngập lụt làng xóm.Sau mỗi đợt như vây ruộng đồng lại được bồi đắp phù sa, lúa sớm trổ đòng, cây cối thêm xanh hơn.
 Dòng sông đã gắn bó với bao vui buồn tuổi thơ của em cũng như bao thăng trầm của làng que em. Chính vì vậy mỗi khi xa quê thì dường như dòng sông ấy đã hằn sâu vào kí ức của em.
Tả cánh đồng lúa chín
Hằng ngày mỗi lần đến trường tôi đều đi qua cánh đồng lúa .Hôm nay sáng chủ nhật đẹp trời tôi mới có thời gian nhìn ngắm cánh đồng lúa quê em.
Từ xa nhìn lại cánh đồng như một tấm thảm khổng lồ màu vàng chói lọi .Bao trùm lêm cả cánh đồng là màu vàng ấm no, màu vàng tươi của những thửa chưa chín hẳn, màu vàng pha xanh của những thửa chín chậm, mầu vàng ối của những thửa chờ gặt. Không gian khá rộng đó được bao bọc bởi luỹ tre làng kiên cố và dòng sông nhỏ hiền hoà uốn lượn quanh co với chiếc cầu nhỏ xinh xắn làm chỗ qua lại cho người đi thăm lúa. Xa xa dưới bóng mát cây đa đầu làng những chú trâu nhìn về phía đồng lúa chín bằng ánh mắt lim dim, mơ mộng.
 Trong làn gió buổi sớm ban mai, một mùi thơm đầm ấm lan toả trong không gian, nồng nàn phảng phất hương vị của ngàn cỏ hoa đồng nội, một mùi thơm rất lạ mà người ta gọi đó là mùi của lúa mới.Những làn sương mỏng như những tấm lụa nhà trời trút hương thơm tinh khiết của lúa để bay lên ướp vào những làn mây.Khi gió thoảng qua cả cánh đồng xào xạc một âm thanh dịu nhẹ. Nắng lên trải một màu vàng rực rỡ lên khắp cánh đồng. Những chú chim cất lên những tiếng hót rải khắp cánh đồng vàng thơm,rồi giật mình bay vút vào không gian. Gió nhẹ rung rinh những chiếc lá ngả màu như những bàn tay nhỏ vẫy chào. Những nhánh lúa trĩu bông nặng nhọc ngã vào nhau lắc lư như gật đầu chào đón. Những hạt lúa dài, tròn mẩy bám đầy từ đầu nhánh đến cuối nhánh. Vỏ hạt ram ráp, đầu hạt có những sợi dâu màu nâu nhỏ xíu, mỏng tanh. 
 Không khí ngày mùa thật đông vui tấp nập. Những bác nông dân đang hăm hở, hối hả xuống đồng thu hoạch lúa. Khắp cánh đồng tiếng cười nói râm ran, những đôi tay thoăn thoắt vung liềm, từng chiếc nón trắng nhấp nhô như cánh cò. Đâu đó một vài người đi thăm lúa xem lúa nhà mình thu hoạch được chưa, trên khuân mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ. Mặt trời chiếu những tia nắng vàng rực rỡ như để chứng kiến và chia vui với sự được mùa của nông dân.
 Em yêu mến cánh đồng làng quê em, yêu mến xóm làng thân thuộc. Nơi đây là nơi em được sinh ra và lớn lên với tuổi thơ êm đềm hồn nhiên. Nhìn cánh đồng lúa chín như mở ra trước mắt em một con đường đi đến những ngày ấm no hạnh phúc.
 Tả bà
 Đối với em tình bà cháu không thể thiếu. Hình ảnh bà luôn in sâu trong tâm trí của em, một người bà hiền từ và nhân hậu. 
Bà em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người bà nhỏ nhắn hao gầy với mái tóc pha sương nay đã bạc. Lưng bà hơi còng xuống, chân bà không còn khoẻ nữa nên đi đâu bà cũng cần có cây gậy để giúp đỡ. Nước da bà bị nắng cháy xạm màu và đã chấm đồi mồi có lẽ vì bà phải bươn chải, tảo tần để nuôi nấng các con cho ông đi công tác. Mắt bà không còn tinh tường nữa, hai con ngươi hơi đùng đục nhưng lúc nào đôi mắt ấy cũng nhìn mọi người đầy yêu thương, trìu mến. Khuôn mặt bà đã xuất hiện nhiều nếp nhăn ở đuôi mắt và khoé môi, hai gò má của bà nhô lên rám nắng. Trên vầng trán của bà dường như mỗi nếp nhăn thể hiện cho một nỗi vất vả của những ngày tháng vất vả bà đã trải qua. Mỗi khi bà cười, những nếp nhăn ấy lại hằn lên sâu hơn.Bàn tay bà xương xương, nhăn nheo thấm đượm những năm tháng vất vả trước đây. Bà rất thích ăn trầu nhưng răng bà đã rụng, nên mỗi lần bà ăn trầu em thường hay nhai trầu giúp bà.
Em sống với bà từ nhỏ, ngày thơ ấu những bài hát ru êm dịu của bà đã đưa tôi vào giấc ngủ say nồng. Bằng chất giọng trầm ấm bà kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích làm cho tôi như lạc vào thê giới của truyện cổ tích, của cô Tấm dịu hiền, những chàng Thạch Sanh dũng cảmBà bao giờ cũng quý cũng yêu và hết lòng săn sóc tôi mỗi khi Bố Mẹ vắng nhà, hay đi làm về muộn Bà lại nhắc nhở tôi học hành. Bà khuyên bảo tôi những điều hay lẽ phải những lẽ sống làm người. Những dịp đi đâu xa bà không quên mang về cho tôi những món ngon thức lạ. Nhiều lúc bà hay ngồi trầm ngâm suy nghĩ về những gì đã qua, những gian lao vất vả của cuộc đời bà.những lúc như thế tôi lại càng yêu bà hơn.
 Tấm lòng yêu mến của bà dành cho tôi và mọi người đã làm tâm hồn tôi thêm phong phú và truyền sức mạnh cho tôi để đương đầu với sóng gió trong cuộc đời.
Tả ụng
Trong gia đình tôi yêu quý tất cả mọi người nhưng người mà tôi yêu mến nhất, kính trọng nhất là ông tôi.
 Ông tôi chưa già lắm, chỉ khoảng bảy mươi tuổi. Dáng người ông vừa tầm, khuôn mặt sạm lại với nhiều nếp nhăn của những ngày kháng chiến gian khổ vất vả. Khuôn mặt ông vuông chữ điền nước da ngăm đen xạm lại với nhiều chấm đồi mồi, đuôi mắt đầy những vết chân chim vậy nhưng trông ông tôi vân đẹp lão lắm. Mái tóc của ông đã bạc hết, thỉnh thoảng mới điểm vài sợi đen. Hạnh phúc nhất là được nằm trong lòng ông tay vuốt ve chòm râu dài đã điểm bạc, ngước nhìn đôi mắt đã mờ đục nhưng hiền từ và ấm áp biết bao. Những lúc như thế ông lại nở nụ cười đầy trìu mến với tôi. 
 Tôi rất thích nắm tay ông, bàn tay xương xương, nhăn nheo nhưng tôi vẫn thấy hơi ấm từ tay ông truyền sang thật là khoan khoái. Giọng nói của ông trầm trầm và rất truyền cảm bởi hồi trẻ ông là cây kịch nói nghiệp dư nổi tiếng của trung đoàn. Chính vì vậy với giọng nói ấm áp ấy ông đã hát ru đưa tôi vào giấc ngủ, kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, chuyện thời kháng chiến của ông. Để đảm bảo sức khoẻ sáng nào ông cũng dậy thật sớm để tập thể dục và ông khuyên tôi cũng nên tập thể dục thường xuyên để nâng cao sức khoẻ của bản thân.Không những thế ông còn giảng bài cho tôi, kèm tôi học.Ông như là thầy giáo ở nhà của tôi vậy.
 Ông rất quan tâm đến tình hình thời sự trong và ngoài nước. Không một trương trình thời sự nào trên đài, báo, truyền hình mà ông bỏ qua, hầu hết các thông tin thời sự mà tôi biết được đều thông qua ông. Trong nhà tôi ông thường xem mấy cây cảnh là tài sản của riêng mình. Hàng ngày ông chăm sóc, tưới tỉa chúng như những người bạn thân. Nhờ thế mà mỗi cây cảnh đều xanh tốt và có một dáng vẻ riêng.
Tôi yêu quý và kính trọng ông rất nhiều cũng như tấm lòng ông giành cho tôi vậy.Tôi hứa sẽ học tập thật tốt để khỏi phụ lòng mong đợi của ông.
Tả cô giáo.
“Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương.Em yêu biết bao nhiêu mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương”. Câu hát ấy cứ vang mãi trong tâm trí tôi mỗi lần tôi nhớ về cô giáo đã dạy tôi năm tôi bước chân vào cổng trường THCS.
Cô năm nay khoảng ngoài 20 tuổi dáng người cô nhỏ nhắn, mảnh mai, bước đi khoan thai nhưng cũng không kém phần nhanh nhẹn. Nước da cô trắng hồng, mái tóc đen huyền chấm vai, được rẽ lệch sang một bên bao bọc lấy khuôn mặt hình trái xoan với các nét thanh thoát khiến cô trông rất xinh và hiền.Chiếc miệng nhỏ xinh cùng đôi môi đỏ thắm lúc nào cũng nở nụ cười càng tôn thêm vẻ đẹp duyên dáng và hồn nhiên ở cô. Mỗi khi cô cười để lộ ra hàm răng trắng và đều như bắp. Đôi mắt đen láy núp dưới hàng lông mày công vút và rậm, đôi mắt ấy mỗi khi nhìn chúng tôi đều rất ấm áp và thân thương.Vấng trán cao, biểu lộ vẻ trí thức, thông minh, vầng trán ấy đã truyền cho chúng em những bài học cơ bản nền tảng cho mai sau.Quê tôi các cô giáo đều mặc những áo dài rực rỡ khi đến lớp, riêng cô giáo chỉ mặc bộ áo dài màu trắng tuy giản dị nhưng rất hợp với cô.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng và ấm áp biết bao.Chính giọng nói ấy đã truyền dạy cho chúng em những kiến thức đầu tiên khi bước chân vào ngôi trường THCS. Khi cô giảng bài chúng em chăm chú lắng nghe, từng lời dạy của cô như rót vào tai chúng tôi dịu ngọt.Bao nhiêu những tri thức mới cứ ngấm dần vào những tâm hồn đang khát khao hiểu biết của chúng tôi.Bạn nào không hiểu cô giảng lại cho đến khi nào hiểu mới thôi, cô đến chỗ từng bạn kiểm tra xem chúng tôi làm bài tập. Cô vui vẻ, thân thiện là vậy nhưng lại rất nghiêm khắc trước những lỗi mà chúng tôi mắc phải và động viên giúp đỡ chúng tôi khắc phục những khó khăn thiếu sót đó.Tấm lòng ấy đã dạy cho chúng tôi biết bao điều để tích luỹ làm hành trang bước vào đời. `
Hình ảnh người mẹ hiền thứ hai của tôi ở trường không bao giờ phai nhạt trong tâm hôn tôi.Những bài học của cô như là những nấc thang bổ ích giúp tôi bước tiếp trên con đường học vấn.
 Tả mẹ
Trong mỗi chúng ta chác hẳn không ai quên được công sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.Còn với tôi công ơn đó không bao giờ phai nhạt nhất là hình ảnh người mẹ hiền yêu quý của tôi.
Mẹ tôi năm nay 45 tuổi , dáng người mẹ nhỏ nhắn cao gầy, lúc nào cũng có vẻ tất bật, vội vã.Nước da mẹ ngăm đen vì sương gió, vì những năm tháng tảo tần nuôi chị em tôi khôn lớn.Trên khuôn mặt mẹ dấu ấn thời gian đã bắt đầu hằn lên những nếp nhăn nho nhỏ.Đôi mắt mẹ đen, một đôi mắt chất chứa biết bao tình yêu thương giành cho bố con tôi.Đôi mắt ấy đã từng thâm cuồng vì thức đêm chăm sóc mỗi lần tôi ốm và sáng bừng lên hạnh phúc khi thấy chúng tôi vui, từng an ủi động viên mỗi lần tôi vấp ngã, và đôi mắt ấy là ngọn lửa của lòng yêu thương, những ánh lấp lánh của niềm hi vọng. Mẹ tôi rất cởi mở, tươi vui luôn giành cho chúng tôi một nụ cười hiền hậu như bà tiên trong truyện cổ tích . Mẹ thường nhẹ nhàng nói cho tôi những điều hay lẽ phải nhưng mỗi khi chúng tôi mắc lỗi thì mẹ cũng rất nghiêm khắc. Bàn tay mẹ gầy, chai sạn lại và đã xuất hiện nếp nhăn như một minh chứng cho những tháng ngày vất vả mẹ đã trải qua .Làm sao tôi quên được đôi bàn tay hao gầy ấy đã bế ẵm tôi những ngày còn thơ bé, quạt mát cho tôi những ngày nóng bức và bàn tay ấy đã dắt tôi những bước đi đầu tiên trong đời. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi học lớp 1 chưa viết thành thạo mẹ đã cầm tay tôi giúp tôi tập viết. Bàn tay hao gầy, chai sạn thấm bao vất vả mền mại và khéo léo giúp tôi viết từng chữ một.Những lúc như thế tôi lại thấy mẹ như một cô giáo dạy bảo cho tôi từng li từng tí.
Hạnh phúc nhất là mỗi lần nằm trong vàng tây yêu thương của mẹ, được vuốt mái tóc đen dài của mẹ, được trở về với năm thang tuổi thở khi mỗ lần đòi mẹ hát ru. Mẹ tôi hát rất hay, từng bài ca dao tôi học đều vào những câu hát ru của mẹ và cái giọng hát ngọt ngào , ấm áp ấy đã bao lần đưa tôi vào giấc ngủ say. 
Mẹ tôi rất thích nghe nhạc nhất là nhạc thính phòng, những bản hoà tấu không lời trầm bổng.Khi đó tôi thường thấy mẹ ngồi suy tư lặng lẽ, đôi mắt hướng nhìn xa xăm, tôi biết những lúc đó mẹ đang nghĩ về chị em chúng tôi với bao điều hi vọng.Có lẽ chính điều ấy đã gieo mầm trong tâm hồn tôi biết bao ước mơ tốt đẹp để sau này có thể đền đáp công ơn của mẹ.
Tôi yêu mẹ tôi lắm.Tôi luôn nhìn vào mẹ để mà nỗ lực vươn lên.Tôi tin rằng tôi sẽ làm được nhiều điều có ích cho xã hội bởi bên cạnh tôi luôn có người mẹ kính yêu cùng đồng hành.

Tài liệu đính kèm:

  • docnhung bai van mieu ta lop 6(1).doc