Các bạn biết không ! Nếu tính về đường đi có lẽ loài cá chúng tôi là một trong những loài đi nhiều nhất. Suốt ngày bơi lội tung tăng, nay đây mai đó, cuộc sống của chúng tôi thật tự do, phóng khoáng. Ấy vậy mà có những lúc chúng tôi rất sợ. Đó là lúc chúng tôi gặp người đánh cá, dù là cá thần nhưng có một lần đang mải rong chơi trên bờ biển nước Nga, tôi đã bị mắc lưới. Rất may, lần đó tôi gặp được người dân chài Nga tốt bụng. Đó chính là ông lão trong câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng.
Hôm ấy không hiểu thế nào tôi lại bị vướng ngay vào lưới. Khi lưới được kéo lên, tôi sợ hãi chỉ còn biết kêu xin không ngớt, ông lão đánh cá đã mủi lòng thương thả tôi về biển mà chẳng đòi hỏi thứ gì.
Không ngờ mấy ngày sau, tôi nghe ông lão gọi. Vừa bơi lên mặt nước, ông lão đã hỏi tôi :
Cá vàng ơi ! Giúp ta với ! Mụ vợ ta ở nhà cứ đòi cho mụ ấy một cái máng lợn mới, cá hãy giúp ta !
Tôi nói :
Lão hãy yên tâm và cứ về đi. Mụ vợ lão sẽ có một chiếc máng lợn mới.
Ngày hôm sau, không hiểu thế nào, tôi lại nghe ông lão kêu xin. Biển nổi sóng, tôi vội bơi lên :
Cá vàng ơi ! Mụ vợ ta lại muốn có một ngôi nhà đẹp.
Thương ông lão quá ! Với lại tôi nghĩ dù có cho vợ chồng ông lão ngôi nhà đẹp thì cũng không thể trả hết được cái ơn ông đã cứu mạng tôi. Tôi bèn nói :
Lão đừng lo lắng ! Hãy về đi ! Ta sẽ làm cho vợ lão một ngôi nhà đẹp.
Tưởng mụ vợ lão đã hài lòng, đâu ngờ mấy ngày sau, tôi lại thấy lão lếch thếch ra biển. Đại dương cuộn sóng, lão kêu xin.
Cá vàng ơi ! Mụ vợ ta thật tham lam. Mụ lại đòi phải cho mụ làm nhất phẩm phu nhân.
Tôi nghĩ : Quả thực lòng tham của con người còn sâu hơn biển cả. Nhưng nhìn bộ dạng tiều tụy của ông lão, tôi thương.
Mụ vợ lão tham lam nhưng không sao, vì lão ta sẽ để cho mụ được vừa lòng.
Bẵng đi một thời gian, tôi cứ tưởng mọi chuyện đã yên ổn rồi. Nào ngờ lần ấy, ông lão lại đến mang theo một lời yêu cầu thật quá đáng của mụ vợ. Mụ muốn làm nữ hoàng.
Hôm ấy biển xanh nổi sóng ầm ầm, những cột nước liên tiếp táp vào mặt ông lão. Vì ơn cứu sinh, ta đành chấp nhận bằng lòng.
Thời gian trôi đi, biển lại yên bình, nhưng một hôm, bổng đâu mưa to, gió lớn, nước biển cuộn dậy, sóng vỗ ầm ầm. Trong cơn giận dữ của Long Vương, tôi lại trông thấy bộ dạng của ông lão tiều tụy vô cùng, đang dùng hết sức tàn, chèo con thuyền rách nát giữa biển khơi.
Hỡi cá vàng ! Hãy giúp tôi với ! Hãy thương tôi với. Mụ vợ quái ác của tôi đã chán làm nữ hoàng, mụ muốn làm Long Vương ngự trị mặt biển để sai khiến cá. Hãy cứu tôi ! Nếu không, tôi trở về mụ sẽ giết tôi mất. Giọng ông lão thảm thiết vô cùng.
Nhưng lần này sự tham lam của của mụ vợ lão thật không thể nào đáp ứng được nữa. Nhìn ông lão thật đáng thương nhưng ta bèn bơi xuống và hóa rồi hóa phép cho tất cả đều trở lại như xưa.
Từ ngày ấy, không thấy ông lão ra khơi, không thấy tìm mình nhưng trong lòng ta rất băn khoăn. Mụ vợ lão thật quá tham lam nhưng lão lại rất nhân từ. Ơn cứu sinh của lão ta vẫn không quên. Nhưng không hiểu bây giờ ông lão sống ra sao ?
Tả một khu vui chơi giải trí Bài làm: Tôi sinh ra ở một miền quê yêu dấu, ở đó chỉ có những cảnh đẹp của đồng lúa, của dòng sông nhưng không có những công viên thơ mộng. Rất may mắn cho tôi vào hè năm ngoái khi tôi đặt được học sinh giỏi bố mẹ đã thưởng cho tôi một buổi đi chơi ở công viên "Thống Nhất". Chao ôi, cảnh công viên vào buổi sáng mới đẹp làm sao! Tôi đã bị choáng ngợp trước vẻ đẹp kì diệu của nó. Từ xa nhìn lại, công viên như một lá phổi xanh của thành phố. Vừa đặt chân đến cổng công viên tôi thấy không gian thật tĩnh mịch, không khí trông lành đến tuyệt vời. Giờ đây, những gọt sương long lanh như còn đọng trên lá cây ngọn cỏ như muôn vàn viên ngọc mà nàng tiên nào đó đi qua đánh rơi xuống gian. Ấy thế mà những chú chi m đã dậy từ lúc nào, hót ríu rít trên cành làm cho công viên sống động hơn. đi trong công viên tôi tưởng mình như lạc vào một khu rừng nào đó bao trùm một mầu xanh trù phú. Nơi đây có biết loài cây và loài hoa đẹp. Chúng được trồng rất khoa học. Có những cây còn được cắt tỉa theo nhiều hình thù con vật, đò vật trông rất đẹp và ngộ nghĩnh. Nào là con hươu, con nai, con bướm,... có những cây thì như một chiếc ô xinh xắn. Ôi, các loài hoa tụ hội về đây sao mà nhiều đến vậy! Chúng đang phô hương khoe sắc như chào đón mọi người đến với công viên. Đường đi ở công viên mới mê ly làm sao! Nó không rộng lắm nhưng được trải nhựa láng bóng và sạch bong không một tí bụi. Càng vào trong nó càng quanh co uấn khúc mềm mại. bên trái công viên là một hồ nước trong xanh in bóng mây trời. Quanh hồ, những chị liễu phe phảy chải mớ tóc làm duyên. Mọi người đứng vòng quanh bờ hồ tập thể dục theo tiếng nhạc. Bên cạnh các lối đi là hàng ghế đá được trang trí rất đẹp mắt. Lúc này, ông mặt trời mới bừng tỉnh giấc, ông ngoác miệng cười và chiếu những tia nắng vàng dịu xuống mặt hồ làm cả mặt hồ lóng la lóng lánh như người ta giát một mẻ vàng mới luyện song. Những chú cá đang lướt lơ trên mặt nước trông thật đáng yêu. Tôi chạy ngay đến bên chiếc cầu trượt, trượt thử một lần. Ôi, thật là sảng khoái. Càng khám phá công viên tôi càng cảm thấy công viên thật kì diệu. Tạm biệt công viên mà lòng không muốn rời xa. Em mong ước sẽ được một lần nữa lại được trở về với công viên đẻ khám phá thêm nhiều điều bí ẩn từ nơi này. Hãy kể lại một câu chuyện xúc động Lòng Mẹ Một cô gái quê trẻ tại Scotland có tên Cristout. Cô ta cảm thấy chán chường trong cuộc sống gia đình nề nếp. Cô đến thưa với cha mẹ: - Con không muốn tin Thượng Đế của cha mẹ. Con quyết định ra đi khỏi nhà. Và cô bỏ nhà ra đi. Tuy nhiên, chẳng bao lâu cô bị người ta chê cười và ruồng bỏ và không tìm được việc làm, cô đã phải làm nghề đứng lề đường bán thân nuôi miệng. Thời gian trôi qua, cha cô đã qua đời trong sự buồn chán và xấu hổ vì đứa con gái hư đốn của mình. Mẹ cô ngày một già nua. Còn cô thì mỗi ngày một sa đọa trong lối sống hư đốn của mình. Sau đó bà mẹ cũng bặt tin con. Rồi tin đồn về cuộc sống xấu xa của con gái. Bà đã đi tìm con khắp thành phố. Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu: - Làm ơn cho tôi treo tấm hình này. Ðó là tấm hình của bà đang mỉm cười kèm theo dòng chữ: "Mẹ vẫn mãi yêu con. Mẹ mãi chờ con. Về nhà với mẹ đi con, con gái của mẹ".Một ngày nọ cô gái đến chỗ một toán cứu trợ nhận bữa ăn tối. Cô chẳng màng chi đến những lời khuyên răn của những người hữu trách. Lơ đễnh nhìn tờ thông báo cô chợt nhận ra tấm hình của mẹ cô với hàng chữ đầy thương mến như nài van cô hãy trở về với bà, cô vội đứng lên xem rõ bức ảnh và cô đã bật khóc. Khi trời đã nhá nhem tối, cô quyết định trở về nhà nơi cô đã ra đi từ lâu. Về tới nhà thì trời cũng vừa hửng sáng. Cô sợ hãi khép mình bên cánh cửa và băn khoăn không biết phải nói lời nào với mẹ. Nhưng rồi cô quyết định khẽ gõ cửa, cô nhận ra cánh cửa chỉ khép lại chứ chưa khóa. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng, cô chạy vội tới giường ngủ của mẹ và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ và thưa: - Mẹ ơi, con đã về. Bà vùng chỗi dậy như không tin ở mắt mình. Nước mắt lăn dài trên gò má đã hom hem của bà, bà vội ôm chầm lấy cô con gái như sợ cô sẽ vuột mất. Cô gái cố bình tĩnh nói với mẹ: - Mẹ ơi, con lo quá, cánh cửa không khóa, nên con tưởng ăn trộm đã mở cửa để lẻn vào nhà mình. Bà mẹ dịu dàng nói: - Không phải vậy đâu con. Từ ngày con đi thì cánh cửa nhà mình chẳng bao giờ khóa cả. TRONG VAI CON CÁ VÀNG, HÃY KỂ LẠI CÂU CHUYỆN ÔNG LÃO ĐÁNH CÁ VÀ CON CÁ VÀNG Các bạn biết không ! Nếu tính về đường đi có lẽ loài cá chúng tôi là một trong những loài đi nhiều nhất. Suốt ngày bơi lội tung tăng, nay đây mai đó, cuộc sống của chúng tôi thật tự do, phóng khoáng. Ấy vậy mà có những lúc chúng tôi rất sợ. Đó là lúc chúng tôi gặp người đánh cá, dù là cá thần nhưng có một lần đang mải rong chơi trên bờ biển nước Nga, tôi đã bị mắc lưới. Rất may, lần đó tôi gặp được người dân chài Nga tốt bụng. Đó chính là ông lão trong câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng. Hôm ấy không hiểu thế nào tôi lại bị vướng ngay vào lưới. Khi lưới được kéo lên, tôi sợ hãi chỉ còn biết kêu xin không ngớt, ông lão đánh cá đã mủi lòng thương thả tôi về biển mà chẳng đòi hỏi thứ gì. Không ngờ mấy ngày sau, tôi nghe ông lão gọi. Vừa bơi lên mặt nước, ông lão đã hỏi tôi : Cá vàng ơi ! Giúp ta với ! Mụ vợ ta ở nhà cứ đòi cho mụ ấy một cái máng lợn mới, cá hãy giúp ta ! Tôi nói : Lão hãy yên tâm và cứ về đi. Mụ vợ lão sẽ có một chiếc máng lợn mới. Ngày hôm sau, không hiểu thế nào, tôi lại nghe ông lão kêu xin. Biển nổi sóng, tôi vội bơi lên : Cá vàng ơi ! Mụ vợ ta lại muốn có một ngôi nhà đẹp. Thương ông lão quá ! Với lại tôi nghĩ dù có cho vợ chồng ông lão ngôi nhà đẹp thì cũng không thể trả hết được cái ơn ông đã cứu mạng tôi. Tôi bèn nói : Lão đừng lo lắng ! Hãy về đi ! Ta sẽ làm cho vợ lão một ngôi nhà đẹp. Tưởng mụ vợ lão đã hài lòng, đâu ngờ mấy ngày sau, tôi lại thấy lão lếch thếch ra biển. Đại dương cuộn sóng, lão kêu xin. Cá vàng ơi ! Mụ vợ ta thật tham lam. Mụ lại đòi phải cho mụ làm nhất phẩm phu nhân. Tôi nghĩ : Quả thực lòng tham của con người còn sâu hơn biển cả. Nhưng nhìn bộ dạng tiều tụy của ông lão, tôi thương. Mụ vợ lão tham lam nhưng không sao, vì lão ta sẽ để cho mụ được vừa lòng. Bẵng đi một thời gian, tôi cứ tưởng mọi chuyện đã yên ổn rồi. Nào ngờ lần ấy, ông lão lại đến mang theo một lời yêu cầu thật quá đáng của mụ vợ. Mụ muốn làm nữ hoàng. Hôm ấy biển xanh nổi sóng ầm ầm, những cột nước liên tiếp táp vào mặt ông lão. Vì ơn cứu sinh, ta đành chấp nhận bằng lòng. Thời gian trôi đi, biển lại yên bình, nhưng một hôm, bổng đâu mưa to, gió lớn, nước biển cuộn dậy, sóng vỗ ầm ầm. Trong cơn giận dữ của Long Vương, tôi lại trông thấy bộ dạng của ông lão tiều tụy vô cùng, đang dùng hết sức tàn, chèo con thuyền rách nát giữa biển khơi. Hỡi cá vàng ! Hãy giúp tôi với ! Hãy thương tôi với. Mụ vợ quái ác của tôi đã chán làm nữ hoàng, mụ muốn làm Long Vương ngự trị mặt biển để sai khiến cá. Hãy cứu tôi ! Nếu không, tôi trở về mụ sẽ giết tôi mất. Giọng ông lão thảm thiết vô cùng. Nhưng lần này sự tham lam của của mụ vợ lão thật không thể nào đáp ứng được nữa. Nhìn ông lão thật đáng thương nhưng ta bèn bơi xuống và hóa rồi hóa phép cho tất cả đều trở lại như xưa. Từ ngày ấy, không thấy ông lão ra khơi, không thấy tìm mình nhưng trong lòng ta rất băn khoăn. Mụ vợ lão thật quá tham lam nhưng lão lại rất nhân từ. Ơn cứu sinh của lão ta vẫn không quên. Nhưng không hiểu bây giờ ông lão sống ra sao ? Đề 1: Miêu tả một cảnh đẹp mà em đã có dịp đến thăm trong những tháng nghỉ hè (có thể là phong nơi em nghỉ mát,hoặc cánh đồng hay rừng núi quê em) I. Mở bài Giới thiệu về cảnh đẹp mà em định tả: -cảnh đẹp đó là cảnh nào, ở đâu? -Nếu đó là một danh lam thắng cảnh nổi tiềng thì em đã đến đó trong dịp nào? Nếu đó là một cảnh đẹp của quê hương thì đó có phải là cảnh tiêu biểu của quê hương em không? II. Thân bài * Nếu đó là danh lam thắng cảnh: -Vị trí địa lí của địa danh: Nơi đó nằm ở đâu, tỉnh nào? Là miền biển hay đồi núi, đồng bằng? Có thuận lợi cho việc đi lại không? -Cảnh đẹp trên đường đi: cảnh thiên nhiên, con người cũng như sự biến đổi của cảnh vậy. -Khung cảnh thiên nhiên nơi đó nhìn khái quát, tổng thể: từ xa đã thấy những ngôi nhà mái đỏ lấp ló dưới những tán cây kề trên biển xanh tít tắp / những hòn đảo lô nhô/ những ngọn núi xanh hùng vĩ,Suy nghĩ, tình cảm của em về cảnh đẹp đó:đây là vùng biển / khu nghỉ mát đẹp nhất mà em từng đến, đọng lại trong em nhiều cảm xúc * Nếu đó là cảnh đẹp của quê hương em: -Tả bao quát khung cảnh thiên nhiên. -Tả cụ thể cảnh vật thiên nhiên: hình dáng, màu sắc, sự biến đổi của cảnh vật thiên nhiên ( nếu có ) Chẳng hạn: những ngọn núi được cây cối tươi xanh tô màu, ( tả hình dáng, tư thế ngọn núi, tả cây cối, chim chóc,) / nước biển ttrong xanh như màu ngọc bích (sự biến đổi của màu sắc nước biển trong ngày theo sự biến đổi của ánh sáng) / đồng lúa rập rờn tươi xanh,( tả những bông lúa trĩu nặng, lá lúa ngả vàng, tiếng chim tu hú), -Suy nghĩ, tình cảm của em về cảnh đẹp đó: đây là vẻ đẹp bình dị của quê hương mà em gắn bó, III. Kết bài Ý thức trách nhiệm của bản thân đối với việc giữ gìn và phát huy những giá trị của cảnh đẹp đất nước. Hãy tưởng tượng và ghi lại cuộc đối thoại giữa cây non bị bẻ ngọn và một chú sẻ Bài làm: Sáng nay quả là một buổi sáng đẹp trời. Tôi bước ra khu vườn nhỏ dạo chơi. Chà, không khí thật trong lành, mát mẻ, không gian thật thoáng đãng, ông mặt trời tươi cười ban phát những tia nắng vàng tươi xuống vạn vật. Trên cành cây, những chú chim ca hót líu lo như đón chào một ngày mới. Bỗng tôi nghe thấy tiếng thì thầm trò chuyện của ai đó. Hóa ra đó là cuộc tâm sự giữa một cây non bị bẻ ngọn với một chú sẻ nhỏ. Lúc ấy, trông cây non rất tội nghiệp nức nở nói với sẻ nhỏ: "Sẻ non ơi, tôi buồn quá!" -Nhưng vì sao bạn buồn? Sẻ hỏi. -Cậu thấy đấy, mình không được bà chủ rước về đây trồng như cô bưởi, chị na, bác chuối kia mà mình là cái cây không được ai trồng. Mình có được trên cõi dời này là nhờ một cô bé, cô ấy ăn quả rồi vứt hạt xuống đây. Không những thế mình còn chẳng được ai quan tâm, chăm sóc. Nhưng mình nghĩ số phận mình như vậy phải cố gắng vươn lên. Thế là hằng ngày mình cần mẫn làm việc để nuôi thân. Vậy mà bạn thấy đấy, suốt đêm qua mình đã khóc hết nước mắt, cả đêm không ngủ. Mình đau khổ quá! Cả thể xác lẫn tinh thần. Ước mơ được sống, được mang lại lợi ích cho con người của mình không bao giờ thực hiện được nữa. Sẻ ân cần: - Thế ai làm cậu ra nông nỗi này? Cây non lại tiếp: - Chiều hôm qua, tôi đang vui đùa cùng chị gió thì có một chú gà trống tham ăn quái ác đến bên tôi và nói: "Cây với ... Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh. Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn. Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặngcho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu." Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng. Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông. Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra... Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con mình. Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh. Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn. Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặngcho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu." Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?" Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!" Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?" Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?" Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?" Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?" Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!" Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại đây!" Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây, NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!” Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường xưa. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể về buổi thăm trường đầy xúc động đó. Bài làm: Hải Phòng ngày 21 tháng 12 năm 2009 Khuyên thân mến! Hè vừa rồi, nhân về thăm quê mình có ghé thăm trường cũ. Sau 20 năm, mái trường xưa đã có rất nhiều thay đổi. Mình muốn viết thư cho bạn ngay, vừa để hỏi thăm sức khoẻ của gia đình bạn vừa muốn tâm sự cùng bạn những chuyện ngày xưa. Đó là vào một buổi chiều muộn, không gian làng quê yên ả, thanh bình đến kỳ lạ. Mình bước trên con đường làng, vẫn là con đường ngày xưa có nhiều hoa và cỏ nhưng cảm giác của mình thật lạ: hồi hộp, xao xuyến như cô học trò nhỏ ngày nào mỗi sớm mai đến lớp .Từ xa mình đã trông thấy trường: nhà cao tầng, lợp ngói đỏ, nổi bật trên nền trời ngày hè xanh trong. Bước những bước chân chậm rãi đến gần ngôi trường xưa yêu dấu, mình cảm nhận rõ ràng cảm giác thân quen gần gũi khi nhìn thấy tấm biển: “Trường THCS Tây Hưng”. Khuyên còn nhớ lời cô đã nói: “Bước qua cánh cổng này là một thế giới kỳ diệu sẽ mở ra”. Đúng là như vậy. Ngôi trường của chúng ta giờ đã thay đổi khá nhiều:to đẹp hơn, khang trang hơn, có tường bao, vườn thực vật và rất nhiều cây cảnh. Chỉ có những hàng cây trên sân trường là vẫn thế:xanh biếc đến nao lòng. Cuối sân trường, hàng phượng vĩ vẫn nở hoa đỏ rực như mùa thi chỉ vừa mới qua thôi...Mình bước chầm chậm lên hành lang tầng hai, giật mình khi trông thấy bác La bảo vệ. Có lẽ nhìn cái vẻ bần thần của mình bác ấy cũng đoán ra là học sinh cũ về thăm trường nên chỉ cười mà không hỏi gì cả. Lòng bồi hồi bước đến bên lớp cũ, nhìn qua cửa sổ, cảm thấy mình vẫn là cô học trò nhỏ ngày nào. Trong “ngôi nhà chung” ấm cúng này, bốn mươi thành viên của lớp đã học tập, vui chơi, cùng chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn, những tâm tư tình cảm của tuổi học trò hồn nhiên trong sáng. Những dãy bàn, những giờ học hăng say, dường như còn thoảng đâu đây cả lời cô giáo giảng Sơn Ca còn nhớ chỗ ngồi của bọn mình ngày xưa không? Bàn thứ hai,bên trái, chỗ ngồi đã gắn bó với chúng mình trong suốt cả năm học lớp 9. Có lần cô giáo cho làm bài tập, cả lớp cắm cúi làm còn An cúi mặt xuống bàn làm một giấc.Thấy An ngủ ngon lành quá, mình vẽ lên mũi cậu ấy một chấm tròn to nhìn y như mũi con mèo.Một lát cô giáo trông thấy, gọi An đứng dậy. Nhìn An, cô giáo bật cười còn cả lớp được một phen nghiêng ngả. Ngày ấy chúng mình quí nhất cô Phương. Với cả lớp, cô như người chị cả, vừa nghiêm nghị vừa gần gụi, yêu thương. Giọng cô nhỏ và trong, những bài cô dạy, những câu chuyện cô kể dường như bao giờ cũng hấp dẫn hơn nhiều lầnTất cả như vừa mới đây thôi, vẫn vẹn nguyên trong ký ức, giờ ào ạt ùa về khiến nỗi nhớ trở nên cồn cào, cháy bỏng. Gió chiều mát dịu, mang theo cả vị mặn mòi của biển khiến mái trường quê thêm thân thuộc biết bao ! Mỗi chúng ta giờ đều đã khôn lớn trưởng thành. Những ước mơ xưa giờ đã thành hiện thực. Nỗi lo toan của cuộc sống khiến ta đôi lúc lãng quên nhiều thứ. Chỉ riêng ở nơi này, những kỷ niệm của chúng mình vẫn chờ đợi những học trò xưa ... Chiều muộn, mình trở về. Đã bước chân ra khỏi ngôi trường lưu giữ những tháng năm học trò hồn nhiên và đẹp như một câu chuyện cổ tích mà thấy lòng mình vẫn xao xuyến bâng khuâng ... Khuyên! Thư đã dài, mình dừng bút nhé. Hẹn gặp nhau một ngày gần nhất khi chúng mình cùng trở lại trường xưa ! Em có xem một trận đấu bóng đá sôi nổi giữa lớp em và lớp bạn. Hãy tả lại trận đấu hấp dẫn đó. Sau khi hoà 0 - 0 trong trận đấu giao hữu, đội bóng lớp 6A3 và 6A2 chiều nay sẽ ra sân thi tài một lần nữa để bảo vệ màu cờ sắc áo của đội mình. Hết giờ học, cả hai lớp ùa ra sân cỏ. Đó là một góc sân trường có bốn cây bàng làm mốc. Chẳng cần phải có khung thành, cầu thủ hai đội đã xếp giày dép, quần áo, cặp sách thành hai đống, tượng trưng cho hai cột gôn rồi bắt đầu giao bóng. Trọng tài Quang " béo " - sao đỏ lớp 6A1. Quang hứa sẽ không thiện vị đội nào. Xung quanh sân bóng đầy những cổ động viên của hai đội, kẻ ngồi người đứngm, mắt dán theo trái bóng tònn và luôn luôn vỗ tay, hò hét nhiệt tình. Vừa vào trân, đội 6A3 đã tấn công liên tục, uy hiếp khung thành 6A2 hết đợt này đễn đợt khác. Kìa, bóng đang ở chân Minh. Nghĩa lao ra cướp bóng nhưng Minh đã kịp chuyền cho Toàn. Toàn một mình một bóng đối mặt với thủ môn. Toàn sút một cú thật mạnh. Thủ môn Tùng lao ra bắt bóng. Nhưng trượt rồi! Đội 6A3 đã mở tỉ số, ghi bàn thắng đầu tiên của trận đấu và hy vọng sẽ lấy lại danh dự cho đội nhà. Khán giả vỗ tay giòn giã khích lệ các cầu thủ. Thừa thắng xông lên, đội 6A3 tổ chức tấn công ào ạt. Đội 6A2 quyết tâm bảo vệ khung thành. Toàn lại đang có bóng. Toàn đã rẽ bóng sang góc trái, lừa qua hậu vệ đối phương rất ngoạn mục và sút một quả như tên bắn. Thủ môn Tùng vất vả lắm mới đấy được bóng ra ngoài. Khung thành 6A2 lại một phen nghiêng ngả. Trận đấu lại tiếp tục sôi nổi và hào hứng. Những tấm lưng trần bóng nhẫy mồ hôi. Trái bóng tròn đang lắm nhanh làm các cầu thủ chẳng còn để ý đến điều gì khắc nữa. Bây giờ đội 6A2 đang tổ chức tấn công. Nghĩa có bóng. Nghĩa dẫn bóng đến sát khung thành của đội 6A3. Chưa kịp sút, trái bóg đã nằm gọn trong tay thủ môn Hiệp. Trong tài Quang " béo" mồ hôi đầm đìa, áo dính sát lưng nhưng vẫn điều khiển trận đấu một cách bình tĩnh và công bằng. Cổ đeo còi như trọng tài chuyên nghiệp, Quang nhânh chân tinh mắt nên thổi còi rất kịp thời, chính xác. Kìa, cầu thủ đội 6A2 lại tranh được bóng và lần này, một miình một bóng, tiện đạo Trương Minh Nghĩa của đội 6A2 đã tiến lên sút tung lưới đối phương, tả lại cân bằng cho hai đội. Đúng là hai đội ngang sức ngang tài nên từ đó cho đến lúc xẩm tối, không đội nào ghi thêm được bàn thắng. Trận đấu kết thúc với tỉ số 1 - 1. Đã đến lúc phải chia tay, cầu thủ hai đội và khán giả hẹn gặp lại nhau trong tuần tới. Trận đấu này tuy không đem vinh quang về cho đội nào nhưng mọi người đều rất phấn khởi và cảm thấy gắn bó, yêu mến nhau hơn.
Tài liệu đính kèm: